Lâm Trác Úy đã vắng nhà rất lâu rồi sao?
Lâm Sử Chung nhìn người ta đến tận cửa khởi binh hỏi tội rồi, ngay tức thì vỗ ngực cam đoan:
“Yên tâm đi ông thông gia, bà thông gia! Nếu cái tên Lâm Trác Úy này thật sự lăng nhăng lừa bịp, đi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, không cần các người nói, tôi đây sẽ đích thân đánh gãy chân chó của nó!”
Nghĩ đến đây, Lâm Sử Chung vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó tìm số điện thoại của Lâm Trác Úy và gọi qua.
Tiếng chuông cuộc gọi vang lên, đương nhiên Lâm Trác Úy bắt máy ngay lập tức.
“A lô! Bố.”
“Thằng nhóc nhà con đang ở đâu rồi?” Giọng điệu của Lâm Sử Chung bên trong điện thoại rất không tốt.
Lâm Trác Úy sững sờ, không ngờ bố sẽ nổi giận.

Anh lúng túng cười một cái, trả lời một câu: “Con có chút việc phải làm ở bên ngoài!”
“Làm việc? Làm việc gì? Con đừng cho rằng bố đây già rồi thì con có thể tùy tiện tìm cái cớ để lừa gạt bố!”
“Con không có! Con thật sự có việc phải làm.”
“Có việc gì phải làm? Con lập tức trở về cho bố, có việc gì trở về chúng ta nói sau.”
Lâm Sử Chung nói xong một câu lạnh lùng rồi trực tiếp cúp máy.
Lâm Trác Úy ở”Hội quán y học cổ truyền” thật sự không biết phải làm sao, cũng không biết bố lại muốn làm gì.

Chỉ có thể đóng cửa tiệm, vô cùng lo lắng mà mau chóng chạy về.
Anh bắt một chiếc taxi, vừa đến cổng đã nhìn thấy chiếc Maybach của bố vợ đậu ở đó.
Tim Lâm Trác Úy lập tức nhảy một cái, nhìn dáng vẻ xanh xám của gia đình này thì biết việc không ổn, e rằng lại phải cãi nhau rồi.
Mặc kệ nói thế nào, bọn họ cũng là người lớn tuổi.
Lâm Trác Úy chỉ có thể tiến gần lại, mang theo vẻ mặt tươi tắn, cười ha hả nói một câu: “Sao...!Sao vậy? Bố mẹ, có chuyện gì sao?”
Mặt Trương Mẫn, Lý Hữu Phú u ám, không nói một câu nào.
Trái lại là Lâm Sử Chung tiến lên chất vấn: “Trác Úy! Bố hỏi con, có phải ngày hôm qua con đi chữa bệnh cho con gái lớn nhà họ Trương không?”
“Đúng ạ! Sao vậy bố, có vấn đề gì sao?” Lâm Trác Úy hỏi.
Trương Mẫn bên cạnh lập tức cười khẩy lên: “Nghe thấy chưa? Chúng tôi không vu oan người chứ?”

Lâm Sử Chung tức đến sắc mặt tái nhợt, giơ tay lên, đánh Lâm Trác Úy một bạt tay.
Tốc độ phản ứng của Lâm Trác Úy vô cùng nhanh, hoặc là nói, khi anh đến đây nhìn thấy Trương Mẫn và Lý Hữu Phú đã biết sắp xảy ra chuyện, sớm đã phòng bị đàng hoàng rồi.
Lúc cái bạt tay này của bố đánh qua, anh nhanh nhảo lách mình né tránh.
“Bố! Bố làm gì thế? Con lớn rồi, nhiều hàng xóm láng giềng nhìn như vậy, con không biết xấu hổ à?”
Lâm Trác Úy tức giận trả lời một câu.
Lâm Sử Chung quá tức giận, thằng nhóc thối này lại còn dám tránh?
Lâm Sử Chung nhìn xung quanh, tìm thấy một cây chổi liền cầm lên đuổi theo:
“Thằng nhóc thối! Con còn dám tránh, còn dám tránh phải không? Xem bố không đánh chết con thì thôi!”
Kết quả là, bố Lâm cầm chổi đuổi theo, Lâm Trác Úy liều mạng chạy về phía trước.
Cứ đuổi mấy con phố, lại vòng trở về.

Cuối cùng chạy đến trước một thùng rác, hai bố con bắt đầu lượn vòng quanh.
Dù sao Lâm Sử Chung cũng già rồi, quả thật là đuổi không nổi nữa, không bao lâu đã thở hồng hộc.

Ông ta giơ chổi lên, la to về phía Lâm Trác Úy:
“Thằng nhóc con dám tránh! Con cút qua đây cho bố.”

“Con...!Con mới không dám qua đấy.

Qua đó không phải là bị bố đánh công toi một trận sao?”
“Ôi, con cái thằng nhóc này! Con qua đây cho bố!”
Lâm Sử Chung la hét một câu, cặp bố con này lại bắt đầu vòng quanh một lần nữa.
Hàng xóm, láng giềng xung quanh nhìn thấy được một màn buồn cười.
“Tôi nói này ông Lâm à! Có chuyện gì thì ông bỏ chổi xuống đã, nói chuyện đàng hoàng đi, rốt cuộc ông đánh thằng nhỏ là có chuyện gì?”
“Đúng đó! Nó cũng là người trưởng thành rồi, ông đánh hét như vậy là chuyện gì hả?”.

truyện ngôn tình
“Hai bố con nào có ghi thù dai, bỏ chổi xuống đi, hết thảy đều dễ nói chuyện mà!”
Tốp hàng xóm, láng giềng này quả thật không chịu được bèn dùng lời tốt đẹp khuyên giải..