"Chuyện này..."
Lâm Trác Úy nhìn xung quanh, còn có rất nhiều người vẫn đang xếp hàng ở đấy.

"Thế nào? Anh không muốn đi à?" Trương Linh Hạ tò mò hỏi một câu.

"Không phải! Hay là tôi mời cô đi ăn đi." Lâm Trác Úy đột nhiên thay đổi đề tài câu chuyện khiến Trương Linh Hạ có chút mờ mịt.

"Sao anh lại nghĩ đến chuyện mời tôi đi ăn vậy?" Trương Linh Hạ rất hiếu kỳ, tiếp tục lên tiếng hỏi.

"Không có chuyện gì thì sẽ không nhiệt tình thế đâu, có việc cầu người đương nhiên phải mời một bữa rồi.


Hôm nay cô cứ ăn tùy thích đi!"
"Hì hì...Vậy thì được, Tôi không khách khí đâu!"
Rất nhanh, hai người đã đi đến một nhà hàng.

Sau khi ngồi vào bạn, chọn bò bít tết và rượu vang đỏ rồi bắt đầu ăn uống.

Ăn được phân nửa, Trương Linh Hạ chăm chú nhìn Lâm Trác Úy, sau đó lại cúi đầu xuống, cảm thấy chột dạ không thôi.

Lâm Trác Úy kỳ lạ nhìn cô ấy: "Cô làm sao thế? Có chuyện gì muốn nói à?"
"Cái đó...Tôi có thể nói! Nhưng tôi nói trước nhé, nếu tôi nói rồi thì anh không được tức giận đó." Trương Linh Hạ mở miệng nói một câu khiến Lâm Trác Úy hoàn toàn mông lung.

"Ha ha...Có liên quan gì tới tôi à? Tôi làm gì phải tức giận?"
"Chính là có liên quan với anh đấy! Liên quan rất lớn."
"..."
Lâm Trác Úy trầm mặc.

"Đồng ý với tôi đi! Tôi nói rồi, anh đừng tức giận được đó!"
"Được! Cô tạm thời nói ra tôi nghe xem."
Lâm Trác Úy cúi đầu tiếp tục cắt bít tết.

Lần đầu tiên ăn đồ Tây, dù sao vẫn cứ cảm thấy không quen dùng dao nĩa.


"Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào?" Trương Linh Hạ xoay đầu qua, cười khúc khích nhìn Lâm Trác Úy rồi hỏi.

"Tôi nghe tin xấu!"
Câu trả lời của Lâm Trác Úy lập tức khiến Trương Linh Hạ trợn tròn mắt, hoàn toàn sững sờ.

Trong lúc nhất thời, cô ấy bĩu môi, không hài lòng nói: "Con người anh sao lại không dựa theo lẽ thường mà đi thế chứ? Không phải nên nói rằng nghe tin tốt trước, sau đó sẽ nghe tin xấu à?"
"Nhưng tôi lại muốn nghe tin xấu trước!"
"Không được, nghe tin tốt trước!"
"..."
Lâm Trác Úy quả thật là muốn hộc máu.

Bệnh thần kinh!
Trưng cầu ý kiến của anh, kết quả đến cuối cùng không phải vẫn là cô ấy tự chủ trương à?
"Tin tốt chính là, tôi đã thành công thuyết phục được Dương Hoa, bây giờ anh ta sẽ không tiếp tục quấn quýt lấy tôi nữa."
Nói xong, cô gái này lại tự mình tìm thú tiêu khiển, hét một câu: "Vỗ tay! Bốp bốp bốp bốp..."
"..."
Lâm Trác Úy nhìn cô ấy tựa như đang nhìn đứa đần độn nào đó.

"Ôi, đây là tin tốt, sao anh lại không vui mừng thay tôi chứ hả?"
"Vui! Đương nhiên rất vui! Ha ha ha..."
Lâm Trác Úy nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nếu không phải vì một cái giấy chứng nhận kinh doanh, anh mới không cần phải phí lời với kẻ điên này.


Lâm Trác Úy bưng ly rượu vang ở bên cạnh lên rồi nhấp một ngụm.

Bữa ăn ngày hôm nay là do bản thân tiêu tiền mời khách, gọi món gì thì phải ăn hết, nếu không thì đúng là uổng phí lương thực biết bao!
Tiếp theo đó, Trương Linh Hạ nhìn Lâm Trác Úy không có phản ứng gì thì nói một câu: "Kế tiếp là một tin xấu!"
"Ừ! Cô nói đi!"
Lâm Trác Úy thản nhiên trả lời.

"Tin xấu chính là...!tôi đã nói với Dương Hoa, bố tôi bảo là chữa bệnh kén rể, bởi vì anh đã chữa khỏi bệnh cho tôi.

Vậy nên...!Ha ha, sau này anh ta sẽ không quấn quýt lấy tôi nữa, mà sẽ tìm anh gây phiền phức!"
"Phụt!"
Lâm Trác Úy đang uống rượu vang trực tiếp há miệng, một ngụm rượu vang phun thẳng trên mặt Trương Linh Hạ.

"Cô nói cái gì? Cô có biết xấu hổ không hả, vậy mà lại kéo tôi ra để làm lá chắn?"
Anh quả thật sắp phát điên rồi!
Con mẹ nó tôi trêu chọc ai rồi chứ?
Vô duyên vô cớ lại rước thêm một tình địch là sao?.