Trương Linh Hạ lấy giấy ăn lau chùi trên mặt, sau đó nói tiếp một câu: "Con người anh thật đáng ghê tởm!"
"Tôi ghê tởm? Vậy cô tìm tôi làm gì? Thần kinh! Cô thế này không phải là chơi tôi à?"
Lâm Trác Úy cảm thấy bản thân và cô gái này không phải thân cũng chẳng phải quen, làm gì mà phải gánh vác nguy hiểm vì cô ấy chứ?
"Vậy nếu tôi không nói như thế thì làm sao có thể tống cổ được Dương Hoa chứ?"
"Vậy cô cũng không nên nhắc đến tôi!"
"Nhưng người đàn ông tôi quen biết chỉ có anh mà!"
"..."

Lâm Trác Úy sắp hộc máu rồi.
Bởi vì chỉ quen biết mình anh là đàn ông nên chuyện này phải do anh chịu tội à?
Con mẹ nó tôi đúng thật là xui xẻo tám đời tám kiếp rồi.
"Được rồi được rồi, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, đừng tức giận nữa!" Lúc này Trương Linh Hạ liền cười ha ha nhìn Lâm Trác Úy, nói lời tốt đẹp khuyên nhủ anh.
Lâm Trác Úy cũng lặng câm luôn rồi!
Đúng vậy, chuyện cũng đã xảy ra rồi, truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vậy thì phải yêu cầu chút lợi ích thực tế mới được!
"Cái đó...!chuyện này à, tôi giúp đỡ cô, coi như cô nợ tôi một ân tình.

Bây giờ tôi có khó khăn, cô có phải nên giúp đỡ tôi không?"
Lâm Trác Úy bỗng nhiên mỉm cười, rất thong thả nói ra thành lời.
Trương Linh Hạ sững sờ, cô cũng cười nói: "Được nha! Anh muốn tôi giúp cái gì, cứ nói đi đừng ngại!"
"Cô xem! Từ quan điểm của bố cô mà nói thì tôi cũng chữa khỏi bệnh cho con gái ông ấy rồi.

Từ quan điểm của cô mà nói thì tôi cũng đã gánh vác nguy hiểm lớn như thế cho cô, có phải cô cũng nên trả ơn cho tôi không?"
"Ừ! Không sai!" Trương Linh Hạ chùi chùi mặt, sau đó gật đầu nói.

"Vậy thì...!phòng khám của tôi vừa mới khai trương, bây giờ còn thiếu một cái giấy phép kinh doanh.

Ừm xem xem, bố cô là người phụ trách xét duyệt, liệu có thể nói giúp tôi chuyện này được không?"
Lâm Trác Úy thăm dò hỏi Trương Linh Hạ.
Cô ấy nhất thời sửng sốt, sau đó liền bật cười ha ha, thuận miệng nói một câu: "Tôi còn cho rằng anh muốn nói gì đấy? Thì ra chỉ thế này thôi à! Chuyện nhỏ, anh yên tâm đi! Tôi trở về liền nhắc chuyện này với bố tôi."
Nghe vậy, Lâm Trác Úy thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Vậy bây giờ tôi giúp anh xử lý vụ giấy chứng nhận, anh giúp tôi ứng phó tình địch, chúng ta có thể huề nhau rồi, được chứ?"
Trương Linh Hạ cười tủm tỉm hỏi anh.
Lâm Trác Úy cũng gật đầu, giơ tay lên: "Thành giao!"
Hai người bắt tay nhau, đồng thời đều hé miệng cười.
...
Mà một bên khác.
Lý Vân Tịch quanh đi quẩn lại, chạy đi tìm Lâm Trác Úy.
Sau khi đến vị trí áng chừng này, cô cũng không biết nên đi về hướng nào.
Kết quả, cô nhìn thấy rất nhiều người đều đang chạy về hướng ngõ hẻm bên đó, trong miệng còn không ngừng thảo luận về thần y Lâm này, thần y Lâm kia.
Lý Vân Tịch phản ứng lại, ngoại trừ Lâm Trác Úy ra thì còn có thể là ai được nữa?

Cũng không cần hỏi đường, cô đi theo nhóm người kia và tìm được đến chỗ này.
Khi vừa đến cửa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giỏi thật đấy!
Trên con đường bên ngoài, từng hàng từng hàng xe hơi kéo dài, ở phía cửa phòng khám lại càng xếp hàng kéo từ phía trong ra tận ngoài đường.
Lý Vân Tịch thấy thế, việc kinh doanh phòng khám này của Lâm Trác Úy tốt như vậy à?
Lúc đầu, người trong nhà vẫn còn trách móc, nói rằng phòng khám của anh ấy mở ở nơi vắng vẻ thế này, không có tiền đồ gì cả.
Không ngờ rằng, thần y nhà người ta lại làm vệc thuận buồm xuôi gió như thế.
Lý Vân Tịch một mạch chạy đến đây, không ít người đều lên tiếng kêu là: "Này này này, xếp hàng nha! Đừng cho rằng trông xinh đẹp mà có thể chen ngang hàng nhé?"
Lý Vân Tịch vô cùng bất đắc dĩ, cô đáp lời: "Không phải! Tôi là vợ của chủ phòng khám này, tôi tới đây xem thử mà thôi."
Cô vừa nói dứt lời, các ông bà già, bác trai bác gái đều mang vẻ mặt hâm mộ nhìn cô.
"Vợ của thần y Lâm! Không ngờ tuổi còn trẻ, lại xinh đẹp thế này nha."
"Ha ha ha...!Thần y Lâm thật có phúc!"
"Haiz, lúc nãy tôi nhìn thấy cậu ấy đi chung với một người đẹp, tôi còn cho rằng cô gái đó mới là vợ cậu ấy đấy.".