Lý Vân Tịch?
Cô ấy tại sao lại ở đây?
Vào khoảnh khắc này, cô gái nào đó lại đan chéo hai tay trước ngực, dáng vẻ lạnh như băng nhìn Lâm Trác Úy.

Đặc biệt là anh và Trương Linh Hạ còn đang trong tư thế tay nắm tay, thật đúng là càng khiến người ta tức chết mà.

Lâm Trác Úy sợ hãi vô cùng, anh liều mạng giãy dụa, muốn rút tay mình ra.

Không ngờ rằng...!
Trương Linh Hạ lại không biết sống chết, thế nhưng vẫn cứ túm tay anh, còn không ngừng làm nũng đung đưa: "Lâm Trác Úy, chỉ so một lần thôi!"

"Khụ khụ khụ..."
Lý Vân Tịch tiếp tục lên tiếng ho khan, Trương Linh Hạ xoay đầu lại nhìn, lúc này cô ấy mới phản ứng lại.

Bên trong phòng khám không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một người đẹp, lúc này đang mang theo một khuôn mặt không hờn giận nhìn hai người họ.

Trương Linh Hạ thấy hơi ngạc nhiên, sau đó tức giận hỏi: "Cô ho cái gì mà ho? Có bệnh thì chữa đi, đừng quấy rầy chúng tôi!"
Lời này khiến mũi Lý Vân Tịch gần như suýt chút nữa đã vẹo luôn.

Con bé này! Cũng thật biết nói chuyện đấy!
"Khụ khụ...!Người mà cô đang túm lấy tay chính là chồng tôi!" Lý Vân Tịch cố nén tức giận, lạnh lùng đáp lại một câu.

Trương Linh Hạ ngay lập tức liền ngượng ngùng, nhìn Lý Vân Tịch rồi lại nhìn Lâm Trác Úy, dùng ánh mắt hỏi xem lời cô ấy nói có đúng không?
Lâm Trác Úy cực kỳ bất đắc dĩ, anh nhìn Lý Vân Tịch đang bực tức rồi gật đầu.

Trương Linh Hạ bị dọa cho giật mình, vội vàng buông lỏng tay ra, sau đó treo lên mặt một nụ cười:
"Ha ha ha...!chị dâu, chị đừng hiểu lầm! Bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Lý Vân Tịch đảo mắt, cô nhìn Lâm Trác Úy rồi thản nhiên nói: "Anh ở đây chơi rất vui đấy nhỉ!"
"Có liên quan gì tới cô?"
Ai cũng không ngờ rằng câu trả lời lạnh băng này của Lâm Trác Úy không hề cho cô ấy chút mặt mũi nào!
Hung hăng vả mặt Lý Vân Tịch, khiến cô ngẩn người...!

Trương Linh Hạ cũng thấy kỳ lạ nhìn Lâm Trác Úy, sau đó lại nhìn Lý Vân Tịch.

Sao thế?
Hai người họ có mâu thuẫn à?
Thời khắc quan trọng, vẫn là người làm bố chồng Lâm Sử Chung đứng ra, ông ấy nổi nóng nói:
"Lâm Trác Úy, con nói cái gì thế? Vân Tịch người ta quan tâm con, đến xem xem chuyện làm ăn của con như thế nào.

Con sao lại có thể nói chuyện với người ta như thế hả?"
"Bố! Một nhà người ta căn bản không muốn con mở phòng khám này, làm sao có thể quan tâm đến con chứ?" Câu nói này của Lâm Trác Úy khiến sắc mặt Lý Vân Tịch trở nên đỏ rực, muốn bao nhiêu ngượng ngùng thì có bấy nhiêu ngượng ngùng.

Lâm Sử Chung cũng rất xấu hổ, mở miệng nói: "Trác Úy, con ăn nói vớ vẩn cái gì thế? Vân Tịch người ta làm kinh doanh, đương nhiên sẽ hiểu rõ cách thức kinh doanh hơn.

Người ta làm như thế cũng vì lo lắng cho con thôi được chứ?"
Lý Vân Tịch thở dài một hơi, cô thật sự không biết làm sao.

Nhìn Lâm Trác Úy bên cạnh, cô lên tiếng: "Lâm Trác Úy, tôi biết hiện giờ anh rất tức giận! Tôi không muốn xung đột với anh, có chuyện gì thì chúng ta có thể nói chuyện riêng."
"Không có gì để nói cả, có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi!" Lâm Trác Úy cũng không thèm liếc nhìn cô mà chỉ lạnh lùng nói ra một câu.

Không ngờ rằng, câu nói của anh đã chọc giận Lý Vân Tịch, cô tức giận nói: "Anh xác định muốn nói chuyện riêng tư của hai chúng ta ngay tại đây sao?"
"Ha ha...!Giữa chúng ta có chuyện riêng tư nữa à?"

Hai người tựa như đang hát đôi, cô một câu, tôi một câu, hoàn toàn không hề dừng lại.

Không ít người đứng xung quanh đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong.

Hai người này làm sao vậy?
Đang yên đang lành sao lại cãi nhau rồi?
Lý Vân Tịch chỉ cảm thấy mất mặt, suy cho cùng nói kiểu gì đi nữa thì cô cũng là con gái của ông trùm nhà đất, chuyện mất mặt như thế này quả thật khiến cô vô cùng xấu hổ.

Cô nhìn chằm chằm Lâm Trác Úy rồi hít sâu một hơi, cố nén cơn tức giận lại, mở miệng nói với anh:
"Lâm Trác Úy, anh đừng gây chuyện nữa! Tôi có chuyện muốn nói với anh, nói xong tôi sẽ đi được không? Cho tôi một cơ hội đi!
"Trác Úy!"
Lâm Sử Chung cũng trừng mắt nhìn anh, phẫn nộ hét lớn một câu.

Chuyện xấu trong nhà không phơi bày ra ngoài, đứa con trai và con dâu này của ông nhất định phải cãi nhau ở đây à?
Lâm Trác Úy thở dài, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp một tiếng: "Được thôi!"
"Đi với tôi!".