Lý Vân Tịch cắn chặt răng, quay người bước ra bên ngoài.
Lâm Trác Úy nhìn thoáng qua Lâm Sử chung, anh phất phất tay, tỏ ý bản thân sẽ lập tức qua đó.
Lâm Trác Úy đành chịu, chỉ có thể đi theo sau Lý Vân Tịch.
Hai người cùng đi ra ngoài Hội quán y học cổ truyền, sau đó đi đến một quán cà phê ở gần đó sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Lý Vân Tịch tìm chỗ ngồi, sau đó chân dài nhấc lên, hai chân bắt chéo nhau.
"Ngồi xuống!"
"..."

Lâm Trác Úy trầm mặc, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
"Muốn uống chút gì không?" Lý Vân Tịch hỏi anh một câu.
"Ừ...!gì cũng được."
Lâm Trác Úy tùy tiện đáp.
Lý Vân Tịch cũng rất bất đắc dĩ, cô nhìn Lâm Trác Úy rồi nói thẳng với anh: "Gì cũng được, rốt cuộc là cái gì?"
"..."
"Anh rốt cuộc muốn uống gì?"
"Nước lọc đi!"
"..."
Lời nói này của anh lại khiến Lý Vân Tịch không biết phải làm sao.
Lúc này, nhân viên phục vụ bên cạnh tiến tới, tò mò nhìn hai người hỏi: "Chào anh chị! Hai người muốn chút gì không?"
"Cho anh ấy...!khụ khụ, cho một ly nước lọc, cho tôi một ly cà phê Latte."
Lúc Lý Vân Tịch nói những lời này, sắc mặt đều ngượng ngùng trở nên đỏ ửng, quả thật là khó có thể mở miệng mà.
Nhân viên phục vụ đó quả nhiên cũng nhìn Lâm Trác Úy với sắc mặt quái dị, sau đó lại nhìn Lý Vân Tịch, những người đến trong tiệm cà phê xa hoa này của bọn họ thường thì đều là các cặp tình nhân.
Chẳng lẽ là...!

Hai người này cũng là một cặp?
Nhưng như thế cũng quá kỳ lạ rồi!
Từ quần áo người đàn ông này thì nhìn kiểu gì cũng ra một kẻ nghèo túng vô dụng!
Còn người đẹp bên cạnh thì sao?
Ngoại hình cô ấy lại xinh đẹp như thế.
Hơn nữa, trên người cô ấy toàn bộ đều là đồ xa xỉ, người đẹp này chính là điển hình cho những cô gái vừa xinh đẹp vừa giàu có.

Cũng không biết rốt cuộc có phải mắt bị mù hay không mà lại nhìn trúng cái người kém hơn nhiều này?
Haiz, thế giới này thật sự khó hiểu mà!
Nghĩ đến đây, lúc quay đầu lại, người này còn không quên hất tóc, cảm giác như bản thân rất đẹp.
Lâm Trác Úy ngồi xuống chưa được bao lâu thì rất nhanh, cà phê và nước lọc đều đã được đưa lên.
Anh cầm ly nước suối lên rồi nhấp một ngụm, tiếp theo đó, anh nhìn Lý Vân Tịch hỏi: "Được rồi! Cô muốn nói gì?"
"Lâm Trác Úy! Tôi biết anh rất tức giận, nhưng giữa chúng ta có chuyện gì không thể nói ra được chứ, anh cần gì phải như vậy?"
Lý Vân Tịch nhìn chằm chằm Lâm Trác Úy, cô cố gắng hết sức để âm thanh của mình đặc biệt dịu dàng.
Lâm Trác Úy nhìn cô rồi cười, tùy tiện nói: "Không tức giận mà! Tôi thật sự không hề tức giận chút nào."
"..."

Lý Vân Tịch quả thật là sắp hộc máu rồi.
"Anh đừng như vậy!"
"Tôi nói thật đấy, tôi không hề tức giận chút nào cả.

Có gì đáng để tức giận chứ? Là tôi không biết xấu hổ, cho rằng một anh chàng nông thôn như bản thân có thể xứng đôi với cô gái thành thị như cô.

Chính tôi không biết tự lượng sức mình mà thôi!" Lâm Trác Úy vừa nói dứt lời, Lý Vân Tịch nghe xong cũng sững sờ, sau đó cô lại thở dài.
"Anh chính là đang tức giận, Lâm Trác Úy! Tôi biết một cái tát của tôi khiến trong lòng anh cảm thấy bất bình, tôi thật sự rất xin lỗi! Thế nhưng, trước kia chúng ta đã bàn bạc thỏa thuận rồi! Anh chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi nhất định sẽ cho anh, anh không thể ép buộc tôi được đúng chứ?" Lý Vân Tịch chua xót khuyên nhủ anh.
Lâm Trác Úy không nói gì, anh tiếp tục bưng ly nước lên rồi uống tiếp.
"Lâm Trác Úy, anh muốn gì đây?"
"Không gì cả! Tôi đang nghĩ em uống cà phê, tôi uống nước suối, có lẽ hai chúng ta thật sự không thích hợp.".