Lý Vân Tịch chợt ngẩn người.
Cô khẩn trương nhìn Lâm Trác Úy, mở miệng hỏi một câu: "Anh...!Anh có ý gì?"
"Ý của tôi đã rất rõ ràng rồi!"
Lâm Trác Úy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lý Vân Tịch, không hề có chút do dự nào: "Tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau, hay là ly hôn đi!"
"..."
Lý Vân Tịch cứng đờ, ngây ngốc sững sờ ngồi đó.
Ngay sau đó mặt cô liền đỏ lên, thẹn quá hóa giận: "Không! Tôi sẽ không ly hôn đâu, nhà họ Lý chúng tôi không gánh nổi việc mất thể diện này."
"Ha ha… Tôi đã từng nói rồi, nhà họ Lý của cô xem trọng mặt mũi hơn bất cứ thứ gì."

"Anh..."
"Hai chúng ta kết hôn, là bởi vì nhà họ Lý của cô tự đưa ra lời đề nghị, nếu như nuốt lời thì sẽ tổn hại danh dự, mất đi thể diện.

Bây giờ không ly hôn, cũng là bởi vì thể diện!"
"..."
Những lời này của Lâm Trác Úy khiến Lý Vân Tịch hoàn toàn không thể nào cáu kỉnh được, cô cứ ngây ngốc ngồi yên đó.
Bởi vì, tất cả những gì anh nói đều là sự thật!
Quả thật hết thảy đều vì vấn đề thể diện.
Chính bởi vì như thế, Lý Vân Tịch nói gì đi nữa cũng không thể ly hôn.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Trác Úy, cắn răng nói: "Tôi sẽ không đồng ý! Cuộc hôn nhân này không bỏ được!"
"Vậy thì tùy cô đi, dù sao thì tôi cũng không định quay về nhà họ Lý nữa."
Vừa nói xong, Lâm Trác Úy nhìn điện thoại rồi thản nhiên nói: "Cũng đã đến giờ này rồi! Không sai biệt lắm thì tôi cũng nên quay về.

Cảm ơn cô về ly nước lọc!"
Nói rồi, dưới ánh mắt sững sờ của Lý Vân Tịch, anh quay người nghênh ngang rời đi.
Lý Vân Tịch quả thật sắp tức điên lên.

Cái tên Lâm Trác Úy này làm cái quái gì thế?
Anh ấy còn là một người con rể đến ở nhà vợ à?
Cương quyết như thế!
Hở một tí là đề nghị ly hôn, trái lại cô trở thành người bị động mất rồi.
Làm sai gì rồi sao?
...
Sau khi Lâm Trác Úy rời khỏi quán cà phê thì quay trở về phòng khám nhỏ của mình.
Bây giờ đã là buổi tối rồi, cửa phòng khám cũng đã đóng lại.
Nhưng ông bố Lâm Sử Chung vẫn chưa rời khỏi đây.

Ông ấy ngồi ở cửa, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, lặng lẽ hút thuốc chờ đợi Lâm Trác Úy quay lại.
Vừa nhìn thấy con trai mình trở về, ông ấy vội vàng đứng dậy, cau mày hỏi một câu: "Trác Úy! Con và Vân Tịch nói chuyện thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào? Cũng chỉ như thế thôi!"
Lâm Trác Úy thản nhiên đáp lại.
Lâm Sử Chung nóng nảy, ông nhìn Lâm Trác Úy rồi mở miệng nói: "Trác Úy à, con và Vân Tịch rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao đang êm đẹp lại cãi nhau như thế?"
"..."
Lâm Trác Úy cũng rất bất đắc dĩ.


Anh quay đầu nhìn bố mình, thở dài rồi nói: "Bố, mọi chuyện không phức tạp như bố nghĩ đâu.

Giữa hai chúng con có chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi, rất nhanh rồi sẽ có thể giải quyết."
"Vậy à? Nếu đã như vậy thì hai con sớm làm hòa với nhau đi.

Đừng tiếp tục cãi nhau nữa.

Con cũng nhìn thấy rồi, hôm nay có nhiều người ngoài ở đây như thế, dễ cho người ta xem trò cười!"
Lâm Sử Chung sợ bị chê cười chỉ là thứ yếu, điều ông lo lắng nhất là gì?
Hai đứa này làm loạn cãi nhau, dễ khiến cho người ta nhân cơ hội mà xông vào.
Ví dụ như Trương Linh Hạ, mới nãy nhiều người nhìn như thế, con bé kia hoàn toàn không quan tâm đến việc Lâm Trác Úy là người đã có vợ, cứ lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?.