Sáng sớm hôm sau, Phong Tĩnh Đằng ăn sáng xong liền chủ động đưa Chung Cách Tân ra ngoài đi dạo một chút.

Chung Cách Tân mừng rỡ dị thường, đi ra đại sảnh cố ý kề cận Phong Tĩnh Đằng.

Cổ Uyên nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Phong Tĩnh Đằng phong độ giúp Chung Cách Tân mở cửa xe, vừa lòng cười.

Lúc này, quản gia cầm thông tấn khí đi tới: “Đại tướng, đều đã chụp xong.


Cổ Uyên tiếp nhận truyền tin, mở album thấy bên trong tất cả đều là ảnh chụp Phong Tĩnh Đằng cùng Chung Cách Tân ăn cơm, còn có một màn vừa rồi Phong Tĩnh Đằng mở cửa xe giúp Chung Cách Tân.

Ảnh chụp chưa nói lên hai người có bao nhiêu thân mật, nhưng có thể khiến người mơ màng suy nghĩ.

Cổ Uyên khẽ mỉm cười, đem thông tấn khí đưa cho quản gia: “Đem ảnh chụp này phát cho Mai Truyền Kỳ.


Quản gia nhíu nhíu mày lại: “Vâng.


Mai Truyền Kỳ nhận được truyền tin là khi đang ở phòng trọng lực giám sát tân binh huấn luyện, nghe tin tức truyền đến, mở ra nhìn lại không thấy hiện số, bất quá bên trong tất cả đều là ảnh chụp của cậu và Phong Tĩnh Đằng.

Đáy mắt cậu chợt lóe nghi hoặc, cậu khi nào cùng Phong Tĩnh Đằng chụp qua cảnh này?
Mai Truyền Kỳ tinh tế nhìn, bỗng nheo mắt lại.

Không đúng, người bên trong không phải cậu.

Không nhìn kỹ, cậu còn tưởng là mình, nhưng nghiêm túc nhìn, người này lớn lên tương đối nhu thuận, hơn nữa hình thể cũng khá tinh tế, lại nhu nhược giống nữ tử.

Mai Truyền Kỳ mơ hồ đoán được cái gì, cười nhạo một tiếng, đem ảnh chụp chuyển cho Phong Tĩnh Đằng, còn kèm thêm một câu: “Khi nào về nhớ mang theo roi.


Thời điểm Phong Tĩnh Đằng nhận được tin của Mai Truyền Kỳ là chuẩn bị đưa Chung Cách Tân đến khu A thành đi dạo một vòng.

Anh nhìn là Mai Truyền Kỳ truyền tin tới, khóe miệng không tự giác cong lên nụ cười, làm Chung Cách Tân ngồi kế bên tài xế nhìn không khỏi si mê.


Phong Tĩnh Đằng sau khi đọc xong, nụ cười nháy mắt ngưng lại, sắc mặt trở nên rất khó coi, tức giận đến cả người tản ra hàn khí dọa người.

Hiện tại bạn lữ anh đang dưỡng thai, cố ý gửi loại hình này cho em ấy, rõ ràng muốn k1ch thích em ấy đây mà.

Nếu không phải phía sau còn kèm thêm một câu đã nói lên cậu không để bụng việc này, bằng không, anh nhất định sẽ lái xe về quân đội giải thích rõ ràng.

Chung Cách Tân nhìn ra Phong Tĩnh Đằng có gì đó không đúng, quan tâm hỏi: “Phong trung tướng, anh có chuyện gì đúng không, thoạt nhìn sắc mặt anh có chút khó coi.


Phong Tĩnh Đằng cất máy, lạnh nhạt nói: “Không có gì.


Hiện tại anh đã hoàn toàn mất đi ý niệm dẫn người đi dạo, bất động thanh sắc quay đầu xe, lái về hướng Vô Cảnh sâm lâm.

“Phong trung tướng, chúng ta đây là muốn đi đâu?” Chung Cách Tân thấy bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất bay khỏi A Thành, có chút ngạc nhiên.

Phong Tĩnh Đằng lạnh lùng cong môi: “Mang ngươi đến chỗ tương đối k1ch thích.


Đối với Chung Cách Tân mà nói, Vô Cảnh sâm lâm đúng thật là cái phi thường k1ch thích, cũng là nơi phi thường nguy hiểm.

Chỉ mới đi dạo một vòng tại Vô Cảnh sâm lâm liền sợ tới mức liên tục thét chói tai, hai chân nhũn ra, quần áo trên người bị tiểu dị thú cào rách tung toé, cuối cùng còn bị tiếng gầm gừ làm sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.

Phong Tĩnh Đằng như tha lợn chết kéo người lên xe, trực tiếp lái xe tới nhà hàng Cổ Uyên bày tiệc, trên đường, truyền tin cho Lư Côn bọn họ cũng đến, còn nói bọn họ chuẩn bị hai bộ âu phục cao cấp.

Chờ đi vào bãi đỗ xe nhà hàng, Tề Cư bọn họ lập tức tiến lên đón.

Khi thấy Chung Cách Tân ngồi vị trí phó lái, mọi người nhanh chóng cúi chào: “Xin chào Mai thiếu tướng.


Phong Tĩnh Đằng bén nhọn trừng bọn họ: “Hắn không phải Truyền Kỳ.


Tề Cư bọn họ sửng sốt.

Tinh tế đánh giá Chung Cách Tân, lúc này mới phát hiện tuy rằng lớn lên tương tự, nhưng so với Mai Truyền Kỳ lại nhu nhược hơn nhiều.


Hơn nữa, lấy hai người so sánh, người trước mắt này thoạt nhìn chính là phiên bản Mai Truyền Kỳ ẻo lả, khiến bọn họ không khỏi cảm thấy một trận ớn lạnh, bọn họ vẫn tương đối thích Mai thiếu tướng tuấn lãng bất phàm hơn.

Chung Cách Tân ngượng ngùng cúi đầu đi xuống xe, tiếp nhận âu phục trong tay Lư Côn, nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn.

“Ngươi lên xe thay quần áo trước đi.

” Phong Tĩnh Đằng nói.

“À, được.

” Chung Cách Tân trở lại trong xe.

Lư Côn lập tức nhỏ giọng hỏi: “Trung tướng, hắn là ai a? Thân thích Mai thiếu tướng sao?”
Phong Tĩnh Đằng nhìn vào xe, trào phúng cong môi: “Hỏi nhiều như vậy làm gì.


“Hỏi rõ thân phận, chúng tôi mới biết nên cư xử thế nào.


“Làm sao đối với hắn…” Phong Tĩnh Đằng suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng bên tai bọn họ.

Lư Côn bọn họ mở to hai mắt: “Thật phải làm như vậy sao?”
“Ừm.


Lư Côn bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rời khỏi bãi đậu xe.

Phong Tĩnh Đằng thay xong quần áo, cùng Chung Cách Tân lên tầng 15.

Cổ Uyên đang nghênh đón khách nhân nhìn thấy khuôn mặt Chung Cách Tân tái nhợt cùng với hai chân hơi nhũn ra, đáy mắt chợt lóe nụ cười ám muội.

Hai người mất tích một ngày một đêm, nếu nói không phát sinh chuyện gì hắn thật đúng là không tin đây.


“Tĩnh Đằng, Cách Tân, hai người sao chơi đến bây giờ mới trở về.

” Cổ Uyên vỗ vai Phong Tĩnh Đằng: “Thay cữu bá đi chào hỏi khách khứa.


“Vâng.

” Phong Tĩnh Đằng đi vào phòng tiệc.

Cổ Uyên quay đầu nhìn Chung Cách Tân, dùng ánh mắt dò hỏi hắn đêm qua có lên giường cùng Phong Tĩnh Đằng không.

Chung Cách Tân nhanh chóng lắc đầu, sau đó xoay người lên thang máy, tới tầng 70 nghỉ ngơi.

Khuôn mặt hiện giờ của hắn căn bản không thích hợp tham gia tiệc mừng của Cổ Uyên, hơn nữa Cổ Uyên cũng đã nói, lúc khai tiệc hắn không được để lộ mặt.

“Người lớn lên giống Mai Truyền Kỳ kia, anh tìm đâu ra vậy?” Xa Tu Nam bên cạnh hỏi.

Cổ Uyên nhàn nhạt nói: “Chẳng qua là từ nơi khác tìm được, sau đó chỉnh dung thành bộ dáng Mai Truyền Kỳ.


“Anh không phải là muốn dùng hắn để câu dẫn cháu anh, làm cho cháu anh rời khỏi Mai Truyền Kỳ, rồi lợi dụng hắn để cháu anh nghe lệnh mình? Nếu thật như vậy thì cũng nghĩ quá đơn giản đi?”
Cổ Uyên cười lạnh: “Em cảm thấy ta sẽ có ý nghĩ ngu xuẩn như vậy sao? Nếu Tĩnh Đằng thực sự dễ dàng cắn câu, cũng sẽ không bò lên vị trí thiếu tướng nhanh như vậy.


Xa Tu Nam tò mò hỏi: “Vậy mục đích của anh là……”
“Tìm một nam nhân tương tự Mai Truyền Kỳ, đơn giản là muốn thừa cơ hội có thể dụ Tĩnh Đằng lên giường, sau đó sinh hài tử có gien thú nhân cho em thí nghiệm, như vậy còn có thể k1ch thích Mai Truyền Kỳ.


Xa Tu Nam cười nói: “Chủ ý này không tồi, có phải anh cho rằng Phong Tĩnh Đằng sẽ không giao Mai Nguy Hiểm ra nên mới làm như vậy? Đúng rồi, ta nghe nói Mai Truyền Kỳ đang mang thai, nếu bị anh k1ch thích như thế chỉ sợ sẽ sớm sẩy thai đi.


“Ta cũng nghe nói hắn mang thai nên mới nghĩ ra chủ ý này, hơn nữa ta cũng muốn thăm dò Tĩnh Đằng, nhìn nó có phải khăng khăng một mực đối Mai Truyền Kỳ không.

Nếu nó lên giường với Chung Cách Tân, liền nói rõ Mai Truyền Kỳ trong lòng nó cũng không quan trọng bao nhiêu, nếu nó vẫn luôn nhớ Mai Truyền Kỳ, ta định từ bỏ nó, coi như chưa từng bồi dưỡng người này.


Xa Tu Nam châm chọc nói: “Anh cam lòng từ bỏ hắn?”
Cổ Uyên đang định nói gì, quản gia đến gần nhỏ giọng nói: “Đại tướng, đã đến giờ mở tiệc.


“Ừm.


” Cổ Uyên hướng Xa Tu Nam duỗi tay phải ra.

Xa Tu Nam đưa tay lên khuỷu tay hắn, cùng đi vào bữa tiệc.

Người đến dự tiệc, nhìn đôi tân nhân vào bàn, dồn dập vỗ tay hoan nghênh.

Đại tướng Diroya tinh cầu cùng Xa gia thiếu tướng kết thành bạn lữ vốn là chuyện vô cùng đáng mừng, nhưng toàn bộ yến hội lại cuồn cuộn sóng ngầm.

Chỉ cần là người biết chuyện đều biết Mai gia cùng Xa gia xưa nay bất hòa, thế nhưng Phong Tĩnh Đằng cùng Mai gia Đại thiếu gia lại là bạn lữ, mà Cổ đại tướng thân là cữu bá Phong Tĩnh Đằng như đang tuyên chiến Mai gia, cùng Xa gia thiếu tướng kết thành phu phu, việc này làm ánh mắt mọi người nhìn Phong Tĩnh Đằng có chút thay đổi, anh ở đây cũng đủ để người khác cảm thấy vô cùng lúng túng.

Cho nên, bữa tiệc hôm nay không chỉ là tiệc mừng, còn làm cho cả quân giới nhấc lên sóng lớn.

Phong Tĩnh Đằng nhận ra ánh mắt mọi người trở nên khác thường, không tiện ở lâu, uống vài ly phục vụ đưa tới, hướng quản gia Cổ gia hỏi phòng nghỉ ở đâu rồi rời đi, lên tầng số 70.

Cổ Uyên biết được Phong Tĩnh Đằng rời đi, lập tức sai người theo dõi nhất cử nhất động Phong Tĩnh Đằng.

Người trong phòng theo dõi thấy Phong Tĩnh Đằng đầu tiên là lung lay đi vào phòng vệ sinh công cộng tầng 70.

Sau mười phút, cúi đầu từ phòng vệ sinh đi ra, loạng choạng đi vào phòng nghỉ.

Người trong phòng quản lý lập tức chuyển màn ảnh tới phòng nghỉ, đáng tiếc đèn bên trong đã tắt hết, nhìn không rõ tình huống đang xảy ra, bất quá rất nhanh bên trong liền truyền ra tiếng r3n rỉ.

Bọn họ thông qua ánh sáng mỏng manh, nhìn thấy một nam nhân áp một nam nhân khác dáng dấp như Mai Truyền Kỳ điên cuồng rong ruổi, vội vàng đem video h0an ái truyền cho đại tướng.

Cổ Uyên nhận được tin tức, mở ra xem.

Ánh sáng trong video rất mờ, bất quá vẫn có thể nhận ra người bị áp cái kia chính là Chung Cách Tân, mà người trên tuy chỉ có thể nhìn thấy phần lưng, thế nhưng từ phần lưng quen thuộc không thể nghi ngờ là Phong Tĩnh Đằng.

Cổ Uyên hơi hơi mỉm cười, đem truyền tin cho quản gia: “Đem video truyền cho Mai Truyền Kỳ.


 
     
------oOo------
     
Chương 368
Nguồn: EbookTruyen.

VN