Nam Trấn Ảnh nằm trên giường bệnh, gương mặt vẫn xanh xao như thế.

Thân thể hắn gầy gò đến đáng thương, gò má hơi cao, những vết thương đã dần phục hồi nhưng vẫn vẫn còn những nét mờ sẫm lưu lại, đủ để biết được trước kia đã phải trải qua những chuyện khủng khiếp gì.
Chớp mắt, hắn đã hôn mê ba tháng.
Ba tháng này nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài.
Không có sự có mặt của hắn, thế lực ở thành phố S biến động không ngừng, trước mắt đã chia thành hai phe phái lớn.

Một là của Nhật hoàng, hai chính là của Lâm Cảnh.

Mà thế lực của nhật hoàng đứng đầu lại không phải là Mastuki nữa mà là một người khác.

Ba tháng trước có tin Mastuki bị bệnh nặng, phải lui về chữa trị nên quyền hành đều giao vào tay phu nhân hắn, người bây giờ thay hắn nhậm chức chính là em vợ hắn, Kenji.
Về phần thế lực Lâm Cảnh, không biết vì lý do gì mà càng ngày càng bành trướng lớn hơn, hắn ở thành phố này dần đã cắm rễ bám sâu.

Những kẻ trước kia đối đầu với hắn giờ đây có một kết cục thảm không tả nổi.

Có thể nói thời điểm hiện tại, ai chống lại Lâm Cảnh chính là tự đi tìm đường chết.
Còn Dương Yến, cô ta đối với Lâm Cảnh mà nói lúc này đã chẳng còn chút lợi ích nào nữa, hắn mặc kệ cô ta thương nhớ đến ai, sống chết vì kẻ nào.

Nam Trấn Ảnh đã sống không bằng chết, hắn cũng chẳng còn thời gian để ý cô ta làm chuyện hoang đường gì bên đó.

Hắn chỉ biết đến mục tiêu của mình, chính là quyền lực.
Dương Yến, cô ta cứ tưởng rằng mình đã loại bỏ được Nhạc Ca thì tất cả đã đi vào qũy đạo mà cô ta mong muốn.

Nhưng cô ta không ngờ rằng Nam Trấn Ảnh lại vì chạy đến cứu Nhạc Ca mà gặp phải chuyện không may, thân thể tàn phế, bụng cô ta càng ngày càng to, đã không thể che giấu được nữa.

Chuyện này may mà Lâm Thi Duyệt đã ra mặt giúp cô ta, thuyết phục Nam lão gia thu nhận Dương Yến.

Nam lão gia ban đầu kiên quyết không chấp nhận thứ lăng loàng này, cô ta là vợ của Lâm Cảnh, làm sao lại có con với Nam Trấn Ảnh được, nhưng Nam Trấn Ảnh đã bị hôn mê, ông có muốn tra hỏi cũng không được.
Lâm Thi Duyệt không chịu bỏ cuộc, bà ta tìm đủ mọi cách, kể cả lôi chị gái ra để nói, lại còn đánh trúng yếu điểm của ông, Nam Trấn Ảnh giờ đã tàn phế, thân thể này có thể tỉnh lại hay không cũng là điều không có lời đáp.

Huống chi Dương Yến lại mang trong mình huyết mạch Nam gia, lẽ nào ông có thể tàn nhẫn vứt bỏ đứa trẻ quý giá này hay sao.
Nam lão gia suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng đành phải chấp nhận cho Dương Yến vào Nam gia, nhưng quyết không công bố ra bên ngoài.


Ngoài mặt thì có vẻ là đã tin tưởng, nhưng ông vẫn muốn sau khi đứa bé đó được sinh ra sẽ đem đi xét nghiệm.

Người lăn lộn cả đời trên chiến trường như ông, đã gặp qua bao nhiêu kẻ mưu mô xảo trá, ông làm sao có thể mù quáng tin người cơ chứ.
Dương Yến cũng không phải kẻ ngu ngốc, thái độ của Nam lão gia sao cô ta không hiểu ra được, chỉ là cô ta phải nhẫn nhịn, không nhịn chuyện nhỏ thì sao làm được chuyện lớn.

Cũng vì nghi kỵ từ Nam gia mà cô ta luôn trong tình trạng lo âu thấp thỏm, nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện vỡ lở ra.

Bởi vì để có thể đi đến đây, cô ta đã không còn là chính mình nữa rồi.

Nếu như thất bại, vậy thà cô ta hãy chết đi.
*****
Nam Trân Tâm phục hồi rất tốt, hai tháng trước đã xuất viện, bây giờ mỗi một ngày cô đều ngồi bên giường bệnh của Nấm Trấn Ảnh, chăm sóc cho hắn.
Nhìn thân thể anh trai mỗi ngày một suy kiệt cô không khỏi đớn đau.

Bác sĩ nói, anh bị phản vệ dinh dưỡng.

Dinh dưỡng truyền vào đều bị đẩy ra, không hấp thụ được.

Hơn nữa, mặc dù không tỉnh lại, nhưng anh vẫn có thể nghe được bên ngoài đang nói cái gì, anh nghe thấy tất cả nhưng vẫn không thể đáp lại.

Dường như trong cơn mê man anh còn gặp phải ác mộng, mỗi khi như thế toàn thân đều co giật, mồ hôi chảy đầm đìa, thậm chí còn cắn trúng lưỡi.
Nam Trân Tâm thất thần ngồi bên cạnh Nam Trấn Ảnh, cô gái hoạt bát của trước kia, vì trải qua nhiều đớn đau, đã trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Lăng Thiếu Hà mở cửa phòng bệnh bước vào bên trong.

Chỉ thấy người con gái nhỏ bé mệt mỏi cuộn tròn gục xuống bên Nam Trấn Ảnh.
Anh nhẹ nhàng đi tới, bế cô lên đưa đến giường bên cạnh, ôn nhu đặt cô xuống.
Nam Trân Tâm ngủ không sâu, cảm giác có tiếng động liền tỉnh lại.

Cô dịu dụi hai mắt như mèo con nhìn Lăng Thiếu Hà trước mặt.
"Thiếu Hà..."
Lăng Thiếu Hà cười dịu dàng hôn lên trán cô.
"Em mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi, nơi này đã có anh lo."
Trân Tâm lắc đầu.
"Em không mệt."

Lăng Thiếu Hà cười khổ miết mũi cô.
"Còn nói không mệt, em xem, hai mắt đã thâm quầng hết rồi.

Nếu còn không nghỉ ngơi, sẽ thành mắt gấu trúc đấy!"
Nam Trân Tâm bị anh chọc cho cười.

Môi nhỏ khẽ giương lên.

Trìu mến nhìn anh.

Thời gian này, thật may là có anh giúp đỡ, nếu không cô cũng không biết phải đối mặt với những chuyện này như thế nào.

Anh đối với cô vô cùng vô cùng tốt, tốt đến nỗi mà cô cảm thấy bản thân mình nợ anh rất nhiều.

Từ sâu thẳm trong tim, cô vẫn muốn trả ơn cho anh, dùng cả đời để báo đáp cho anh.
Lăng Thiếu Hà thấy cô nhìn mình không chớp mắt như thế liền nhíu mày.
"Mặt anh có dính gì à?"
Cô lắc đầu, ôm lấy cánh tay vững chắc của anh, chỉ nói.
"Có anh thật tốt!"
Lăng Thiếu Hà nghe cô nói thế, trong lòng như chảy ra mật ngọt, bàn tay mềm mại của cô bé ôm lấy cánh tay cứng ngắc của anh, cô ỷ nại vào anh.

Cảm giác này sung sướng hạnh phúc không tả nổi.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động thân mật với anh.
Anh đưa tay xoa xoa đầu cô, cưng chiều nói.
"Ngốc nghếch, bây giờ em mới biết đến tầm quan trọng của anh à?"
Nam Trân Tâm vẻ mặt vô tội nhìn anh, tủm tỉm gật gật đầu thừa nhận.
Anh bị cô chọc cho tức mà không thể làm gì.

Chỉ có thể búng tay lên trán cô.
"Đồ vô tâm! Trừng phạt em!"
Cô bị búng lên trán, liền giả vờ đau, khuôn mặt mếu máo như sắp khóc, Lăng Thiếu Hà tưởng thật, vội vàng xin lỗi cô, lại còn cuống cuồng thổi thổi lên trán cho cô.

Cô thấy anh bị lừa liền cười phá lên, anh ngỡ ngàng biết mình bị cô trêu đùa, chỉ còn biết bất lực nhìn cô gái nhỏ lắc đầu cười.
Tiếng cười khúc khích của cô vang vọng khắp căn phòng, đã truyền đến một nơi.
Ở đâu đó, cách một tấm màn hình, hai người không biết có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm về phía họ.
Tình tứ quá nhỉ, hạnh phúc quá nhỉ.

Các người hại chết chị tôi, mà một người thì không chết, một người kia thì lại có thể sung sướng cười đùa như vậy.
Nhạc Hiểu bất cần ngửa cổ uống cạn ly rượu đỏ sẫm trong tay, những giọt rượu còn sót lại theo môi hắn chảy xuống cổ, lướt qua yết hầu, chạm tới cơ ngực quyến rũ của hắn.

Bàn tay hắn siết chặt lại, ly rượu ngay tức khắc bị bóp nát.

Những mảnh thủy tinh cứ thế mà cắm vào lòng bàn tay hắn.

Máu đỏ theo đó mà tuôn ra hoà cùng với rượu, nhìn qua thật không biết đâu là rượu, đâu là máu nữa.
Bạch Quý vừa đi vào gặp phải cảnh này liền không khỏi hốt hoảng chạy tới.
"Nhạc tổng, anh...tay anh làm sao vậy....??"
Cô ta vừa nói vừa chạy đi tìm băng gạc.
Cô ta đến gần hắn ta, nâng bàn tay đầy máu lên, nhặt ra từng mảnh thủy tinh sắc nhọn.

Nhưng Nhạc Hiểu thì lại chẳng có biểu cảm gì, hắn giống như là một con người đã mất đi linh hồn, màn hình trước mắt đã tắt đi từ lâu, thế nhưng hình ảnh đó vẫn như còn trước mắt hắn.

Khi hình ảnh ấy xuất hiện, khi nụ hôn ghê tởm đó đặt lên khuôn mặt của Nam Trân Tâm, Nhạc Hiểu như muốn bóp chết tên khốn Lăng Thiếu Hà đó.

Hắn không nhận ra bản thân hắn đang ghen tuông một cách vô cớ.

Hắn ngụy biện cho mình rằng, hắn hành hạ cô ta, hắn muốn cô ta đau khổ.

Vậy thì bất kỳ ai đối tốt với cô ta, hắn đều sẽ không tha thứ.

Lăng Thiếu Hà là cái khốn gì chứ, Nhạc Hiểu hắn còn không thể chỉ một câu nói là có thể khiến cho hắn ta biến mất một cách thảm hại hay sao.
Bạch Quý băng bó xong cho hắn, e dè nhìn lên gương mặt góc cạnh ấy.

Hắn đang tức giận, cô ta không biết tại sao hắn lại đột nhiên tức giận như thế, nhưng ngoài người phụ nữ kia thì còn ai khác có năng lực này hay sao.

Cô ta ở bên cạnh hắn lâu như vậy, cũng biết thứ gì có thể làm cho Nhạc Hiểu trở nên mất kiểm soát như thế.
Cô ta luôn tìm mọi cách để gần gũi hắn, nhưng tâm tư Nhạc Hiểu quá thâm sâu, cô ta vĩnh viễn cũng không thể bước vào được nội tâm sắt đá ấy của hắn dù chỉ là một chút.

Nhưng thời gian trôi qua, cô ta dần nhận ra, bản thân đã yêu hắn mất rồi.

Con người tàn độc lạnh lùng này.


Thế mà cô ta lại yêu trúng.
"Nhạc tổng....tay anh...." Cô ta đang định nói.
"Chuyện tiêm thuốc như thế nào rồi?" Hắn bỗng nhiên hỏi đến.
Cô ta cúi mặt xuống thu dọn băng gạc.
"Vẫn như thế, cô ta không phát hiện ra điều gì, vẫn cho là thuốc phục hồi, mỗi khi khó chịu lại đến tiêm...".
Nhạc Hiểu gật đầu, ngắn gọn.
"Tăng lên liều gấp đôi cho cô ta, cô đi đi."
Bạch Quý nán lại như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói được, chỉ lặng lẽ đi ra khỏi căn phòng, mắt khẽ nhìn về màn hình lớn trên kia, trong lòng không khỏi có chút đau đớn.
Nhạc Hiểu hắn từ khi bắt đầu kế hoạch trả thù của mình thì đã chấp nhận mọi cái giá, hắn muốn Nam gia lụi bại, muốn Nam Trấn Ảnh phải chịu mọi đau khổ dày vò mà chết đi, muốn Nam Trân Tâm phải thân bại danh liệt.

Hắn thu mua tất cả công ty trực thuộc Nam gia, mặc dù Nam gia truyền thống theo quân đội, thế nhưng vẫn có một số bất động sản bên ngoài, hắn liền cho người dùng kế cướp đoạt tất cả.

Hà Môn, Nhất Hoàng tất cả đều đã nằm trong tay hắn.

Chỉ cần hắn đụng một ngón tay, Nam gia sẽ như con rắn mất đầu mà vùng vẫy chết đi.
Hắn chầm chậm đi đến bên tủ kính, lấy ra một hũ tro cốt.
Hắn ôm lấy, gục xuống sàn nhà, ngồi co quắp như một đứa trẻ tội nghiệp, căn phòng yếu ớt ánh sáng như siết lấy trái tim cô đơn của hắn.

Trong giây phút đó, hắn chợt bật khóc, tay run rẩy ôm hũ tro, cổ họng nghẹn lại.

Hắn muốn gọi tên Nhạc Ca nhưng lại không gọi nổi.

Tâm can hắn đớn đau, rối loạn.
"Chị...em lạnh quá, rất lạnh, nhưng em không sợ...so với những gì chị phải chịu thì như thế này đã là gì chứ, em nhất định sẽ trả thù cho chị, giết chết đám người kia, nhất định sẽ đường đường chính chính đặt cho chị một bài vị, sẽ không để chị phải chịu ủy khuất...!"
Góc tối bao trùm, không ai biết một thiếu niên gục khóc đến thương tâm bên cạnh hũ tro cốt đã nguội lạnh...cậu ta là một linh hồn cô độc, lạnh lẽo như bóng ma...
*****
"Tỉnh dậy đi, đến giờ ăn cơm rồi!!" Giọng của một mụ đàn bà thô kệch hống hách hét lên.
Đám người trong căn ngục giam nghe đến có đồ ăn thì vùng dậy như quỷ chết đói, giẫm đạp nhau giành lấy phần ăn của mình.
Bọn họ nhao nhao xông đến, một kẻ giật lấy phần ăn, không cẩn thận làm bát cháo chín phần nước một phần gạo ôi bắn ra ngoài, hất trúng chân người đàn bà kia, mụ ta mắt trợn lên như quỷ, vung roi da quất người kia một cái, một vệt máu dài tuôn ra, thế nhưng mụ ta vẫn không dừng tay, mụ ta như một con thú phát điên quất roi liên tiếp vào người kia.

Chưa được bao nhiêu lâu, người kia liền rú lên một tiếng mà tắt thở.

Một lúc sau, liền có người đến lôi người chết kia đi vứt.
Mụ ta phủi tay, liếc hết đám người không biết điều này, quát.
"Các người mà không biết an phận thì kết cục chính là con súc vật ban nãy, rõ chưa!!"
Đám người sợ hãi quỳ xuống, mụ ta nhổ một bãi nước bọt rồi phủi mông đi khỏi.
Trong góc căn ngục giam, không ai để ý có một cô gái nhỏ mặt mày đen nhẻm, bộ quần áo trên người rộng thùng thình rách tươm, tuy vậy vẫn đủ để che đi chiếc bụng đã nhô lên.