Cô gái với thân thể gầy gò nhưng có đôi mắt rất sáng, mái tóc rối bù che đi gương mặt của cô.

Bàn tay cô với lấy chiếc bánh bao đã dính bẩn dưới đất, thậm chí còn bị máu của người đã chết ban nãy bắn vào.

Cô lau vội đi vết bẩn, đem lên miệng nhai ngấu nghiến.
Chiếc bánh khô khốc cứng như đá dần trôi xuống họng cô, đè nén được cơn đói cồn cào trong dạ dày.

Cô bưng lấy một chiếc bát vỡ còn sót lại chút nước cháo loãng, ngửa cổ uống cạn.
Ăn xong, dường như bụng dạ cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cô chỉ sợ, đứa bé trong bụng chịu không nổi.
Ngước nhìn cánh cửa sắt trên cao chiếu xuống một chút ánh sáng đêm tối, cô khẽ dịch người, để cho ánh sáng ấy chiếu vào khuôn mặt mình, cố cảm nhận một chút ấm áp từ nó.
Đã ba tháng, cô ở đây đã ba tháng trời sau đêm ngày hôm đó.
Sống ở một nơi không khác gì địa ngục này, cô vẫn không oán trách gì cả, thậm chí còn thầm cám ơn trời đất, bởi cô còn sống, bé con trong bụng cô vẫn còn sống, như vậy cô cũng chẳng cưỡng cầu thêm gì nữa.
Ở đây một thời gian, cuối cùng cô cũng biết được, nơi này là nhà giam phi pháp của bọn buôn người.

Chúng chọn trẻ con và phụ nữ ưa nhìn để bán đi, những người còn lại sẽ bị mang đến khu mỏ đào vàng để làm việc.

Nhạc Ca thân thể gầy gò bẩn thỉu, khắp người đầy rẫy những vết sẹo, mái tóc xinh đẹp của cô còn bị cháy xém đến thảm thương, thế nên bọn chúng mới không chọn cô bán đi.

Bụng cô mỗi ngày một lớn, để che giấu không cho bọn chúng phát hiện, cô lúc nào cũng mặc một bộ quần áo rách rướm thùng thình, người cô nhỏ gầy, càng không ai biết được.
Nói đến lý do tại sao cô lại xuất hiện ở đây, chính cô cũng rất mơ hồ, phải đến một lần nghe được bọn người kia khi say rượu nói chuyện cô mới biết, thì ra bọn người kia gặp một chiếc xe tai nạn ở trên đường, cô chính là được mang đi từ trong chiếc xe đó.

Nhạc Ca lúc này mới biết, hoá ra đã có người mang cô thoát khỏi biệt thự của Nam Vi, nhưng trong quá trình di chuyển thì bị gặp tai nạn, bọn buôn người vừa hay bắt gặp, liền mang cô đi.

Nhưng người đã đưa cô ra khỏi biệt thự là ai, lẽ nào là Dương Yến? Nhưng cô ta rõ ràng là muốn giết chết cô, lý nào lại cứu cô...
Đêm tối âm u, cái lạnh như ngấm vào xương thịt.

Suy nghĩ ấy vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cô không ngừng nghỉ.

Một cơn gió lạnh ùa qua, hai vai cô khẽ run lên, bàn tay lạnh ngắt xoa xoa vào nhau để có thể sưởi ấm, thế nhưng bàn chân của cô thì lại lạnh cóng, vài vết xước nứt ra, khô cứng, máu chảy ra không ngừng.


Khắp thân thể cô nơi nào cũng là thương tích, đau đớn không, có chứ, rất đau.

Nhưng cô không thể khóc ra được giọt nước mắt nào.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy bụng mình, nghĩ đến bé con còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu khổ cùng cô, cô lại không biết phải làm cách nào để trốn thoát.

Cô đúng là một người mẹ vô dụng.

Thế nhưng bé con thì lại vô cùng ngoan ngoãn, không quấy cô khiến cô mệt mỏi.
Nhạc Ca tựa lưng vào bức tường ngục lạnh toát, đôi mắt cứ mãi nhìn lên ánh trăng bên ngoài.

Bàn tay nhỏ cứ thế vỗ về bé con, mà tâm trí, lại cứ mãi nhớ về một người.

Anh giờ này đang làm gì, có khoẻ không, có sống tốt không, có nhớ cô...như cô đang nhớ anh hay không.....?
*****
Dương Yến ngồi dài trên sofa, tay bưng bát tổ yến nhem nhẻm nếm vài thìa, cô ta bị ốm nghén rất nặng, ăn cái gì cũng không vào, mặt mày thì xanh xao mà tâm trạng thì lúc nào cũng không được tốt.
Choang! Một tiếng, cô ta bực tức ném thẳng bát tổ yến xuống sàn nhà.
"Bà cho tôi uống cái thứ vứt đi như thế này hay sao? Đúng là thứ kẻ ăn người ở đến cả tay nghề làm đồ ăn cũng thấp kém như vậy!!"
Thím Trần khuôn mặt trắng bệch, sợ sệt quỳ xuống thu dọn mảnh vỡ, run rẩy mà xin lỗi cô ta.
"Dương tiểu thư, cô đừng tức giận, dể tôi, tôi đi làm bát khác cho cô!!"
Dương Yến lườm bà một cái, càng nhìn càng thấy ngứa mắt, bà già này đúng là chậm chà chậm chạp, nếu không phải cô ta chưa chính thức kết hôn với Nam Trấn Ảnh thì cô ta đã đá bà già lẩm cẩm này ra khỏi nhà rồi.
Nam Trân Tâm vừa từ trên nhà đi xuống, vừa gặp cảnh này đã vô cùng tức giận liền đi đến trước mặt cô ta.
"Dương tiểu thư, cô một vừa hai phải thôi, cô thái độ như vậy là sao?"
Dương Yến chép miệng, cô em chồng này vốn không ưa cô ta, cô ta cũng chẳng cần phải khách sáo với nó làm gì cho mệt.
"Trân Tâm, chị có thai, chị đang có thai con trai của anh em đấy, thế mà có một bát tổ yến bà ta cũng nấu không xong, chị làm thế cũng chẳng có gì là quá đáng đâu."
Nam Trân Tâm nhìn thái độ của cô ta không ưa nổi, lớn tiếng nói.
"Chị đừng có mà quá đáng, hai anh em tôi chính là ăn cơm của thím Trần nấu mà lớn lên, từ ngày chị đến đây luôn gây sự vô cớ, bắt bẻ mọi người, chị tưởng mình hay lắm à?"
"Cô nói thế là sao, chị mang thai tâm trạng không tốt, có nói với họ mấy lời lớn tiếng là sai sao?"
"Tôi biết chị mang thai, chị không cần phải một câu có thai hai câu có thai đâu, anh tôi còn đang nằm trong bệnh viện bất tỉnh, còn chưa biết cái thai có phải của anh tôi hay không nữa kìa!"
Dương Yến nghe đến đây liền chột dạ, vẻ mặt tràn đầy sự tức giận.

"Cô đang nói gì thế hả, đây rõ ràng là con của anh ấy!!"
Nam Trân Tâm xoay người, cười khẩy.
"Tôi cũng đâu có vạch trần cô, cô bao biện làm cái gì!"
"Cô...cô!!!" Dương Yến á khẩu, da mặt bỗng vì tức giận mà đỏ rần lên..
Thím Trần thấy bầu không khí quá mức căng thẳng, sợ xảy ra chuyện liền chạy đến kéo lấy Nam Trân ra.
"Trân Tâm tiểu thư, đừng cãi nhau nữa, cô ấy đang có thai..."
Nam Trân Tâm liếc cô ta một cái, bước ra ngoài.
"Làm như cả thế giới này có mỗi cô ta là đang mang thai vậy.

Thím Trần đừng nể nang cô ta, nếu cô ta còn ra vẻ, tôi không cần biết Lâm Thi Duyệt hay là Lâm Thí Duyệt, tôi đều sẽ tống cổ cô ta ra khỏi cái nhà này.

Chưa biết chừng anh tôi khi tỉnh dậy còn thưởng cho tôi nữa kìa."
Dương Yến sắc mặt trở nên tái mét, Nam Trân Tâm này đúng là không dễ đối phó, cô ta đến đây sống không thoải mái được một ngày, khó khăn lắm mới có thể vào được Nam gia, cô ta nhất định sẽ không rời khỏi đây đâu, Nam Trấn Ảnh không hẳn là không thể tỉnh dậy, nếu cô ta có thể giữ vững vị trí này đợi hắn hồi phục thì lúc ấy chẳng phải sẽ đâu vào đấy hay sao, cô ta không tin, sinh cho hắn ta một đứa con bụ bẫm thì hắn ta sẽ còn lý do để vứt bỏ cô ta.

Cả Nam Trân Tâm nữa, cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Nam Trân Tâm bực tức đi ra khỏi nhà, trước kia Nhạc ca sống ở đây, mỗi ngày đều vui vẻ, thím Trần cũng không bị coi thường đến như vậy, thế mà từ khi người phụ nữ tâm cơ này chuyển đến, mọi thứ đều thay đổi chóng mặt.

Căn nhà này, cô càng ngày càng không muốn trở về nữa.
Người phụ nữ Dương Yến này đúng là mất hết liêm sỉ, ôm cái bụng không rõ nguồn gốc về bắt anh trai cô đổ vỏ.

Cô chắc chắn đây không phải của anh ấy, vì anh trai cô sẽ không bao giờ chạm vào người phụ nữ khác, trong lòng anh ấy chỉ có chị Nhạc Ca mà thôi.

Trước giờ là vậy và mãi mãi là như vậy, còn Dương Yến này anh ấy ngay cả một cái liếc mắt cũng lười thì làm sao có thể có con cùng cô ta cơ chứ.

Hoang đường, quá hoang đường.
Cô vừa đi ra khỏi cổng, bỗng lại có chông điện thoại reo lên.
Là bác sĩ gọi tới.

Cô nhấc máy lên.

"Alo..."
Bên kia là giọng của bác sĩ.
"Alo, cô Nam, tôi là bác sĩ Giang đây!"
"À...sao vậy, kết quả khám lần trước có vấn đề gì sao?" Cô dè dặt hỏi.
Sau lần nhập viện đó, thân thể cô bị suy nhược, cho đến tận bây giờ cứ một tuần cô lại phải đến phòng khám để tiêm thuốc một lần.
Nhưng cô mới tiêm cách đây hai ngày, lẽ nào có vấn đề gì đó.
Vị bác sĩ nghe vậy liền đáp.
"À...kết quả lần trước thì không có vấn đề, nhưng mà...theo xét nghiệm mới nhất cho thấy thì tình trạng của cô có chuyển biến xấu, thế nên cần sử dụng thuốc nhiều hơn.

Hôm nay cô đến phòng khám đi, lần sau cách hai ngày lại đến, như vậy sẽ hiệu quả hơn."
"Tình trạng của tôi chuyển biến xấu sao? Nhưng mà......." Cô biết tình trạng của mình hiện nay, nhưng mỗi khi tiêm cô lại rất sợ, mỗi khi tiêm xong cô đều bị ảo giác, đến khi thuốc hết tác dụng, lại thấy thân thể như suy kiệt sắp không chống đỡ nổi.
"Cô Nam, bệnh tình của cô không phải là bệnh nguy hiểm, nhưng cũng không thể bỏ mặc chậm trễ như vậy được.

Người ta thường nói người không bệnh lâu ngày ắt thành bệnh, tốt nhất cô đừng chủ quan...!Cô yên tâm, theo liệu trình này, cô tiêm thêm một tuần nữa là có thể ngưng thuốc được rồi."
Trân Tâm nghe đến đây, một tuần có thể không cần tiêm nữa, vậy thì cố chịu thêm một chút.
"Vậy...vậy lát nữa tôi sẽ qua...cảm ơn bác sĩ!"
"Không có gì, cô cứ yên tâm!"
Vị bác sĩ vừa đặt điện thoại xuống, liền có một vali đầy ắp tiền được đẩy đến trước mặt, mắt ông ta sáng quắc lên.

Tiêm vài mũi thuốc cho cô ta lại được nhiều tiền như vậy, ông ta có bị ép tiêm thuốc độc cũng tiêm.
"Tiền này là đặt cọc cho ông, tiêm xong bốn mũi còn lại, chúng tôi sẽ thanh toán nốt số tiền đó.

"
Ông ta ôm lấy đống tiền, đem từng cục lên ngửi lấy ngửi để, gật đầu như điên.
"Được được được được, liều gấp đôi chứ gì, tôi tiêm cho cô ta, tôi tiêm cho cô ta!!!"
Người áo đen cười khẩy ông ta một cái, đeo kính đen lên, ra khỏi phòng khám, gọi điện cho một người.
"Nhạc tổng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!"
*****
Bên trong thung lũng rộng lớn là một bãi đào vàng phi pháp.
Đó là một khắc sông cạn, nước chảy rất nông, đi qua nhiều lắm cũng chỉ đến đầu gối.

Ngoài bọn người canh gác đang cầm súng và lũ người cầm roi quát nạt thì là những người bị bắt đến đây làm nô lệ đào vàng.
Khắp nơi ở đây đều là sỏi cát, mỗi người được phát một cái sàng bằng tre, có khi là lưới sắt để sàng lấy những mẩu vàng li ti hiếm hoi lẫn trong đống cát.
Một vài người vì mệt và đói không chịu nổi gục xuống, mấy mụ canh giữ kia lại cầm roi đi tới, quất lên người họ cho đến khi tỉnh dậy mới thôi.


Còn người nào không làm nổi nữa thì bị đánh đến chết.

Ở đây chính là như vậy, một mạng người đối với chúng chẳng là cái mớ giẻ rách gì.

Bởi mỗi ngày mỗi giờ, ở đây sẽ lại xuất hiện thêm hàng chục thậm chí đến vài chục người mới.

Họ cũng như nhau, đều là nô lệ bị bắt tới.
Nhạc Ca đứng dưới một khúc sông phía xa, ở chỗ này có thể tránh được sự kiểm soát của chúng, cô biết, bọn chúng chỉ thích đứng trên cao sạch sẽ mà chỉ đạo.

Nếu muốn không bị chúng để ý tới thì phải chọn chỗ không sạch sẽ, nơi cô đứng là nước sâu, không có mỏm đá, trên bờ là bụi cỏ cao, đương nhiên chúng sẽ không để ý tới.

Chưa kể, cô để bảo vệ bản thân mình, luôn dùng đất đen bôi lên mặt, tóc tai không bao giờ chải, cứ để chúng bẩn thỉu nham nhở như vậy, một kẻ bẩn thỉu rách rưới như cô, đám người kia không ai thèm đoái hoài tới, chính vì thế mà thời gian sống ở đây, ngoại trừ không có đủ cơm ăn đối với cô mà nói, thực sự không có gì là bất hạnh.

Nhưng vì cô đang mang thai, cô đói thì không sao, chỉ sợ bé con không đủ dinh dưỡng.

Vài chiếc bánh bao cứng như đá, vài ngụm cháo loãng ôi thiu, cứ như thế này mãi thì không được.
Ở đây một thời gian, biết được cái gì có lợi cái gì có hại, cô liền không phản kháng nữa mà luôn nghe theo lời bọn chúng, thế nên cô không còn bị giam dưới ngục, mà được sống ở một căn lều nhỏ cạnh bờ sông, những người khác nghe lời cũng được chia lều ở cạnh đó.

Thế nên cô suy nghĩ, ban ngày quan sát, để ý thấy mấy thanh sắt bọn chúng dùng để làm hàng rào bị bung ra.

Ban đêm cô lén lút mang về, làm thành một cái bẫy thỏ.

Trước kia đi làm tình nguyện phục vụ quân đội, cô đã được lĩnh hội qua bí quyết sinh tồn của quân nhân.

Cách làm bẫy thỏ này cũng vậy.

Nơi này là thung lũng sâu, có sông suối, chắc chắn sẽ có động vật nhỏ, làm xong, cô lén đặt bẫy trong mấy bụi cỏ phía xa, đến đêm đi lấy về, quả thật đã bẫy được thỏ.
Mặc dù cô rất muốn trốn thoát khỏi đây, nhưng bụng cô đã lớn, rất khó để di chuyển, nếu chạy thoát thì tốt, chỉ sợ quãng đường nhọc nhằn ấy sẽ làm ảnh hưởng đến bé con.

Thế nên cô đành phải nán lại chờ đợi thời cơ.
Hôm nay, lại thêm hơn một chục người mới bị đưa tới khu đào vàng, hầu hết là phụ nữ, trong đó có một cô gái với thân hình khá nhỏ, khuôn mặt dễ nhìn, nhưng vì bị dấy bẩn mà rất khó để nhận ra dung mạo thực sự.

Nhạc Ca đang cúi người sàng lấy một đống cát, khi ngước nhìn lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô gái đó.
Ánh mắt của cô gái làm cô cực kỳ kinh ngạc.